Cục cưng à, gọi ba đi con~ -oOo- Đôi lời (thừa mứa) của Tại nhi: Đã ngâm truyện này trong máy quá lâu. Vì sợ truyện không được bảo quản tốt mà lên mốc, nên đành post phần giới thiệu lên để mọi người thưởng thức ^^~ Theo nhận xét của nhiều vị thì đây là 1 câu truyện rất đáng yêu, nhẹ nhàng và hài hước.
Đánh giá phim. 10/10 (từ 4 votes) Cục nợ hoá cục cưng kể về câu chuyện của Doo Suk và Jong Bae khi một ngày nọ phải trông nom cho một Cục Nợ và nuôi cô bé Seung Yi như Cục Cưng. Seung Yi là con gái của một người phụ nữ nhập cư bất hợp pháp vay tiền của công ty và hai
Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai Chương 22: Cục cưng, qua nhà tớ không (4) Tiếng Việt cập nhật nhanh và sớm nhất tại Truyện Sắc
Các bạn cứ gọi mình là Bẻo hay Mòe đều được. Chương 81: Cục cưng của anh là ai? Ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, hai người dắt chó đi nửa con phố mới gặp có hai ba người, cửa hàng cũng không mở, trước cửa dán thông báo nghỉ Tết, phải đến mùng 7 mới bán
Cục cưng có chiêu. CHƯƠNG 108: TÔI KHÔNG QUEN BỊ PHỤ NỮ LẠ HẦU HẠ. Diệp Ân Tuấn ngây ngẩn cả người. Anh giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan đang ở gần trong gang tấc, cảm nhận được đôi môi mềm mại, nhất thời giống như kẻ đần vậy. Đôi mắt
Truyện Cục Cưng Của Tổng Giám Đốc - Chương 7. Hiện menu doc truyen. Danh sách . cô ngày hôm qua có gọi điện thoại cho chúng tôi biết tới lấy y phục, tổng cộng là 17 bộ." Nhược Phù cuối cùng vẫn là cùng cô ta đi ăn cơm. Ba ngày sau, Tưởng Thục Thiến mời Nhược
Read Chương 128: Giáo trình lấy chồng giàu from the story Lại Lên Hotsearch Vì Bị Thần Tượng Thả Thính by soisbelleatafacon with 698 reads. bacminhhuudu. Lúc v
Chiều hôm đó. -"Cục cưng anh về rồi"Draco mở cửa bước vào nhà,tay cầm cái áo vest. -"Dray anh về rồi"cô ta chạy ra ôm anh.Anh nhíu mày lại nhẹ nhàng đẩy cô ta ra vì vợ anh dạy không được mạnh tay với phụ nữ. -"Mine em về khi nào thế,đến chơi à ngồi đi"anh vừa nói
Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Lại tiệc thật không hiểu cái công ty thường ngày bận rộn muốn chết này lấy đâu ra thời gian để mở tiệc. Lẫm Lẫm lại bảo tôi không có tư cách để nói mấy lời đại nhân đại lượng không tính toán với nó. Dù sao hôm nay cũng là bữa tiệc chúc mừng 20 năm thành lập công hôm nay đặc biệt mặc một bộ vest màu đen, thế nên phong thái vô cùng trang trọng. Nhớ lần trước phải khoác trên người cái áo đuôi tôm màu trắng toát kia, toàn thân tôi vẫn còn sởn gai khí hôm nay rất một mình đứng ở ban công vắng người, tức giận không nói nên hỏi tại sao tôi lại chui ở xó này. Tên nhóc chết tiệt Lẫm Lẫm thật sự dám to gan đem hết những món tôi thích bày ở khu vực nhi đồng!A~ Bánh quy đáng yêu của tôi, bánh ngọt, nước trái cây… Còn cả phô mai nữa~~Tuy rằng tôi không ngại chạy đến khu vực nhi đồng để lấy đồ ăn. Đâu có ai ghi trên ấy là bàn dành riêng cho trẻ con đâu. Thế nhưng… cài bàn chết tiệt kia sao lại thấp như vậy, còn phủ khăn trải bàn màu hồng dễ thương nữa. Bố trí đáng yêu như thế là có ý gì chứ? Dù vậy tôi vẫn có thể thừa cơ “người không biết quỷ không hay” mà đi đến lấy vài món. Chỉ có điều… Tại sao lại có một đám tiểu quỷ xúm xít bu quanh chỗ ấy, ăn uống không ngừng, làm thế nào cũng không chịu đi…Dù da mặt tôi không thuộc dạng mỏng, nhưng hôm nay đã trót ăn mặc trịnh trọng thế này, làm sao có thể giành ăn với bọn con nít được chứ!Lẫm Lẫm chết tiệt, ba hận con~~Con coi như cũng biết điều, không dại dột xuất hiện trước mặt ba, không thì…Hừ hừ!Âm nhạc du dương nhẹ nhàng lan toản khắp bữa tiệc. Nhưng lòng tôi vẫn chất chứa bao nhiêu tâm họ Thần xấu xa cầm rượu đi đừng có mà bắt tôi giận cá chém xấu xa họ Thần đứng lại trước mặt tôi, nở nụ cười không gì rực rỡ bằng “Sao lại không ăn gì?”Nếu tôi không quen hắn từ trước, tôi nhất định sẽ nghĩ hắn hoàn toàn không phải người đáng tiếc…“Hừ.” Tự nhiên lại ân cần, thổ phỉ lại bày đặt nhân nghĩa. Tôi không thèm quan tâm đến hắn.“Bình thường lúc nào cũng thấy cậu ăn. Sao hôm nay lại đổi tính đổi nết đứng ở góc này?” Hắn tiếp tục hỏi im lặng. Hắn muốn thế nào đây? Tôi ngậm miệng cũng không được yên ư?Tên xấu xa ấy dừng lại một chút, cười tàn ác nói “Hay tại cậu không ăn được thứ cậu muốn ăn?”Chết tiệt! Sao hắn biết!Tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không nên tính toán với hắn!Một dáng người cao cao xuất hiện giữa buổi tiệc, khiến mọi người có mặt ở đây đều hoàn toàn im nhìn sang. Là học trưởng!Tôi vừa định đi đến chỗ anh bị tên họ Thần kéo lại. Hắn chỉ chỉ, ý bảo tôi nhìn kẻ đang đứng bên cạnh anh đưa mắt nhìn, thì ra là học trưởng dẫn theo bạn gái. Thế này thì đúng là không tiện qua đấy đứng yên một bên cạnh mở miệng “Là Quan Linh phải không?”Tất nhiên là phải rồi. Đã biết còn cố mẹ của Thần Tiêu là bạn tốt của cha mẹ tôi. Tình cờ, tôi và hắn từ nhỏ cho đến cao trung đều học chung một trường, hắn đương nhiên là biết qua Quan ra, gia đình của ThầnTiêu cũng là một gia tộc giàu có. Nhưng hắn bảo rằng bản thân chưa có kinh nghiệm, không muốn thừa kế, lại chạy sang công ty làm một trưởng phòng nho nhỏ. Sau đó cô bé Thần Hiểu vì thương anh mà cũng chạy qua theo. Tôi thật không biết mấy người nhà bọn họ nghĩ cái gì dáng người cao lớn xuất hiện giữa đại sảnh. Mọi người lại tiếp tục rơi vào im xoa xoa nắm đấm. Cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Xem ba xử lý con như thế nào!…Vừa mới dợm bước liền bị giật ngược ra sau. Tôi quay đầu, trợn mắt nhìn hắn. Gì chứ? Lôi kéo hoài vậy!Tên họ Thần cười cười ra vẻ vô tội, nói “Cậu xem, bên cạnh Lẫm Lẫm kìa.”Tôi nhìn sang. Một mỹ nhân tóc vàng đang dựa sát vào người Lẫm Lẫm. Thằng bé cũng không không hề từ nhìn từ xa, dù không thể thấy rõ ràng, nhưng vẫn có thể trông thấy dáng vóc của cô gái tóc vàng, đứng bên cạnh Lẫm Lẫm, trông thấy xứng cau thường Lẫm Lẫm vốn không thích phụ nữ tiếp cận mình. Cô gái ấy là ai?Tên họ Thần đưa tay ra trước mắt tôi huơ huơ, thốt ra mấy câu ngu ngốc “HELLO! HELLO! Còn nhận ra tôi không?”Tôi trừng mắt “Cậu bị ngu sao?”Hắn cười cười “Không nên nói như vậy chứ. Chỉ có điều… Khi Khi à… Tôi đã nói với cậu chưa? Cậu hôm nay sao lại già như vậy?”Tôi tức. Liếc mắt nhìn họ Thần xấu xa tiếp tục nói “Thứ cậu mặc giống hệt áo liệm a! Ha ha~~”Tôi im tên bại não!Lúc tôi nhìn vào trong đại sảnh, thấy Lẫm Lẫm đang giới thiệu cô gái bên cạnh cho những người biết vì sao, lồng ngực nhói lên một cảm giác kỳ lạ…Quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người cao cao đi về hướng chúng trưởng đi đến trước mặt tôi, vươn tay đưa thứ nước trái cây màu lục cho tôi, dịu dàng nói “Cầm lấy đi. Anh vừa mới thấy nó, nghĩ rằng em sẽ muốn uống nên lấy thêm một ly.”Tên họ Thần xấu xa bên cạnh tôi lầm bà lầm bầm gì đấy, đủ để biểu thị hắn đang bất cảm động đến rối tinh rối mù, nhận lấy nước trái cây, uống thật từ tốn. Chỉ có học trưởng là tốt với tôi nhất thôi ~~Học trưởng dường như đến lúc này mới trông thấy Thần Tiêu, hướng mắt về phía hắn, mỉm cười “Thì ra Thần Tiêu cũng ở đây!”Hai con mắt của hắn đột nhiên bốc đứng cạnh cười lén. Cuối cùng cũng có người đạp đổ được bộ dạng kiêu ngạo ngất trời của hắn cờ lúc ấy, Lẫm Lẫm cũng đi về phía vờ như không phát hiện, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng học vì sao lại làm như vậy … ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu tim trở nên lạ lẫm, không còn là tôi của mọi khi. Đặc biệt khi nhìn thấy Lẫm Lẫm, lồng ngực đột ngột trở nên khó được ăn những thứ mình thích ăn. Lại thấy Lẫm Lẫm xuất hiện trước mặt tôi, ngang nhiên thoải mái mang theo người con gái ấy, đã không vui lại càng thêm không óc rối loạn mơ nghĩ nữa!Uống nước trái cây thôi!
Tôi nhận ra rằng… mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mà… có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho ấy nói “Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!”Sau đó, đá cửa, đi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm nói “Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa.”Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng “Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi.”Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên “Con… là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi… ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!”Sau đó, liền xảy ra sự kiện cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu… Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên… Nhưng không có chút dấu vết gì cả…Tôi bắt đầu tuyệt vọng… Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên Lẫm, con ở đâu thế?Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng nóc nhà này đến nóc nhà khác, chợt một dáng dấp màu trắng hiện lên trong đáy ngồi xổm ở đấy, giữa những mảng màu lam bao la, côi cút như một điểm trắng nhỏ bé đang chực tan chừng ấy tuổi đầu, sao lại lộ ra nét cô độc như vậy… Sao lại khiến kẻ khác đau lòng đến nhường này?Tôi nhẹ nhàng đi đến, cẩn thận đứng trước mặt biển thổi mạnh khiến cho mái tóc thằng bé rối tung cả lên. Tôi không thể trông thấy mặt nó. Nó bắt chước tôi, giấu mặt vào đầu gối, vòng tay ôm lấy chân, rúc sâu vào trong đưa tay, định vuốt ve mái tóc rồi bù khi tôi sắp chạm vào làn tóc đen của nó, thằng bé chợt lên tiếng. Chỉ có duy nhất một từ ngắn gọn “Cút!”Tay tôi khựng lại trong chốc lát, nhưng sau một lúc vẫn tiếp tục tiến tới. Tôi là ba của nó. Tại sao không được sờ đầu nó chứ?Toàn thân thằng bé thoáng cứng đờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều ấy, nhưng chỉ trong nháy mắt là đã thả lỏng như bình cất lời thật dịu dàng “Lẫm Lẫm, ba không nói là không cần con.”Nó vẫn không không ngẩng đầu lên, chỉ từ từ thốt ra giọng điệu rầu rĩ “Anh không cần tôi!”“Ba không có!”“Anh không cần tôi!” Lần này đã pha lẫn chút nức nở. Tôi cũng bắt đầu rối vội vội vàng vàng nói “Ba không có không cần con, ba chỉ là, chỉ là rất muốn con gọi một tiếng ba thôi!”“Tôi không tin. Hơn nữa, tôi sẽ không gọi anh là ba. Anh không phải ba tôi!.” Tiếng nức nở càng lúc càng rõ vội ôm chầm lấy vai nó, vuốt vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Con là con trai kia mà, không thể khóc. . . . . . Ba chằng qua là tức giận nói thế thôi. . . . . . Chỉ là tức giận thôi. . . . . . Không phải thật đâu. . . . . .”Nó ngẩng đầu, để lộ gương mặt đỏ ửng vì khóc lóc, nức nở nói “Anh gạt người!”Sự kiên định trong lời nói kia khiến tôi phát hoảng, không kịp suy nghĩ gì đã thề thốt “Ba xin thề sẽ không nghĩ đến việc không cần Lẫm Lẫm nữa.”Không hiểu sao, nó càng khóc lớn hơn, “Lỡ anh sau này nghĩ khác thì sao? Anh thế nào cũng vứt bỏ tôi!”“Vậy, vậy. . . . . . Ba xin thề không bao giờ vứt bỏ Lẫm Lẫm.”“Anh thề chứ?”“Ba thề.”“Vĩnh viễn không rời khỏi tôi?”“Vĩnh viễn không rời khỏi Lẫm Lẫm.”“Vĩnh viễn ở cạnh?”“Vĩnh viễn ở cạnh.”“Không ép tôi gọi anh là ba?”Tôi á khẩu. Đó chỉ là một nguyện vọng bé tẹo thôi mà. Từ khi lên 6 đến nay, Lẫm Lẫm không lần nào gọi tôi là “ba ba” nữa!Chẳng hiểu sao, nước mắt của thằng bé lại càng chảy ra nhiều hơn. Có khuynh hướng muốn cuốn trôi mọi thứ ở nơi hoàn cảnh này tôi còn có thể nói gì đây? Tất nhiên chỉ biết cắn răng đau khổ thốt ra mấy chữ “Không ép con gọi ba nữa.”Không ngờ những lời này lại dẫn đến nỗi hối hận lớn nhất cuộc đời tôi sau đáng kinh ngạc, chỉ trong hai giây nước mắt của thằng bé đã hoàn toàn biến mất. Tôi thật sự có chút nghi ngờ, khóc lóc gì mà hết nhanh thế nhỉ?Nó thoáng cái đã nhào đến bên tôi, ôm chặt lấy tôi, vùi cái đầu nhỏ nhắn vào sâu trong ngực tôi. Bao nhiêu nước mắt nước mũi cũng trây cả vào chiếc áo tôi đang mặc trên bất đắc dĩ để thằng bé thỏa sức trây bẩn cả áo mình, đến khi nó cảm thấy khá hơn một chút, mới lên tiếng hỏi “Sao con lại đến được bờ biển?”“Lúc ra khỏi nhà, tôi có cầm theo ví tiền của anh.” Nó nhỏ tôi vốn hay quên, vì vậy mà cũng thường xuyên quên mang theo ví tiền. Thế nên tôi mới nghĩ ra cách để ví tiền của mình trên giá để giầy. Nếu muốn ra cửa nhất định phải mang giầy, vì vậy cũng có thể trông thấy ví tiền của tôi.“Hả?” Đúng rồi, lúc nãy tôi cũng không nhận ra là mình không mang theo bóp, chỉ có vài đồng có sẵn trong túi.“Sau đó…” Giọng thằng bé chằng khác nào tiếng muỗi kêu.“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.“Tôi đem toàn bộ ví tiền ném cho tài xế taxi.”“? !”Tôi kinh ngạc nhìn thấy nét mặt của tôi, thằng bé liền cuống quýt giải thích “Tôi lúc ấy quá nóng giận, vì anh bảo không cần tôi, nên… tôi mới lấy ví của anh. . . . . .” Chút âm thanh yếu ớt cuối cùng cũng nhỏ dần rồi im nhìn thằng bé không phải vì nó quẳng ví tiền của tôi cho tài xế, dù sao trong ấy cũng chẳng có giấy tờ gì quan trọng, duy chỉ có tiền thôi. Nguyên nhân thật sự khiến tôi kinh ngạc chính là hành động của thằng bé không ngờ lại giống hệt tôi ban đến, chúng tôi cũng có dịp nhận ra là bãi biển này thật sự rất xa khu nội thành. Bình thường thì không xa đến vậy. Nhưng một khi không có tiền thì tài xế nào chịu cho đi nhờ đây, đi bộ tất nhiên là khủng khiếp rồi!Tôi từ tốn phân giải cho thằng bé biết chuyện này là sai. Thằng bé lúc đầu cúi gằm ra vẻ ăn năn, sau đó sửng sốt, đến cuối cùng thì phát điên lên, gào vào mặt theo thì. . . . . .Chúng tôi cam chịu mà lết bộ đi về. Đi đến lúc trời ngả tối… mới về được tới ấy, thằng bé 9 tuổi, tôi 14 tuổi vẫn luôn nghĩ… tôi không hề hối hận vì đã nhặt thằng bé về. Tuy rằng tính tình của nó có hơi xấu một chút, lại hơi kì quái một chút, nhưng cũng chỉ là một đứa bé mà thôi. Tuy nó không chịu thừa nhận nó là con tôi, nhưng cũng không thể phủ nhận bản thân vẫn là một đứa nhỏ không hơn không kém. Một thằng bé xinh xắn như vậy, sao tôi có thể vứt bỏ nó được cơ chứ? Thứ tôi lo lắng nhất chính là… nó có thể sẽ mất tôi. Trên truyền hình và báo chí không phải vẫn thường đưa tin khi con cái lớn lên thì cha già cũng qua đời sao?Thế nên tôi muốn nó chấp nhận gọi tôi là ba trước khi quá muộn. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng, thế nhưng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Truyện Cục Cưng À, Gọi Ba Đi Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Cục Cưng À, Gọi Ba Đi một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Cục Cưng À, Gọi Ba Đi 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Cục Cưng À, Gọi Ba Đi Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Thể loại Đam Mỹ, Hài Hước Tags tiểu thuyết đam mỹ h Truyện Cục Cưng À,Gọi Ba Đi là câu chuyện thuộc thể loại ngôn tình và đam mỹ. Truyện kể Lâm Khi khi còn nhỏ thì được một người đưa về nuôi và người đó chỉ lớn hơn cậu năm mẹ anh là một người mẫu, về sau cùng với người cha nhiếp ảnh gia phong lưu phóng khoáng nào đó sinh ra vì vậy nhiều lúc anh rất cô đơn nhưng lại có Lâm Khi nên bớt đi nỗi buồn. Rất nhiều lần anh muốn Lâm Khi gọi anh là ba ba nhưng Lâm Khi không muốn điều đó nên đã bỏ đi và đến bờ biển. Anh đã tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng cũng thấy cậu và từ đó anh không hề bắt cậu gọi là ba nữa. Qua thời gian sống chung với nhau thì anh cũng là tổng giám đốc còn cậu là phó chủ tịch, nhưng vì Khi Lẫm có nhan sắc và trí thông minh nên được rất nhiều người ngưỡng mộ và ghen tỵ. Chính vì vậy mà có rất nhiều vệ tinh xung quanh, anh cũng không ngoại lệ. Sống chung với nhau lâu ngày anh và cậu dường như có tình cảm với nhau nhưng lại không dám nói ra. Liệu đến cuối cùng họ có được nhau hay không hay là để mất nhau, hãy cùng đọc truyện để biết được cái kết nhé. Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Ngoại truyện 1 Chương 34 Ngoại truyện 2 Chương 35 Ngoại truyện 3 Tổng hợp Chương Truyện Cục Cưng À, Gọi Ba Đi “update 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐
Nắng sớm rọi vào mi mắt… Tia sáng ấm áp khiến tôi không khỏi tỉnh giấc, ý thức nhất thời vẫn còn mơ tấm chăn mỏng trên người, trí nhớ mới từ từ trở Tôi lấy tay che mắt, ngày hôm qua chắc chắn là đã khóc đến ngủ quên trên ghế sofa… Thật là mất mặt!Lại nhìn tấm chăn trên người… Hôm qua tôi đâu có lấy chăn… Vậy đó là… Lẫm Lẫm về đắp cho đã… Lẫm Lẫm ư?Tôi cuống cuồng xỏ dép, vội vàng chạy đến phòng ngủ dành riêng cho khách…Tôi thô bạo đẩy cửa phòng, trong lòng thầm cầu nguyện… Đừng… Đừng mà…Cả gian phòng đều ngăn nắp trống trải, không một bóng vô lực khụy xuống nền đất. Đi rồi ư?Không… Lẫm Lẫm nhất định chỉ rời nhà đi làm thôi! Nhất định là vậy!Dù rất muốn tự lừa dối chính mình, nhưng đôi chân vẫn vô thức đi đến nhà cửa nhà kho được mở ra, lúc mở cửa cũng không nhiều bụi lắm. Lòng tôi chợt chùng xuống, nhìn về phía chiếc vali du lịch bảy màu được đặt ngay ngắn ở góc phòng… Đó là thứ mẹ tôi gửi về qua đường bưu điện… Có người nói đấy là cái vali du lịch hạnh phúc do một cô nàng Gypsy bán lại. Bảy màu tượng trưng cho cầu vồng, nhưng bên trong rõ ràng thiếu đi màu đỏ rực rỡ, chỉ còn lại một vết tích mờ như lòng người, nếu thiếu đi một góc, sẽ vĩnh viễn không bù đắp lại khép mắt, muốn nén dòng lệ đang chực trào ra, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, lặng lẽ lăn trên gò má. Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo…Đau. Tim đau quá. Đau đến mức không sao thở ngồi trên sàn nhà. Trời vừa vào thu, nền gạch đã lạnh đi rất nhiều, nhưng vẫn ấm áp hơn hơi thở của óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ biết…Nó đi rồi…Nó không còn quan tâm đến tôi nữa rồi…Nó đi cùng cô gái tóc vàng vẫn chưa nói với tôi hai tiếng, “tạm biệt”.Nhưng…Tôi vẫn ngu ngốc cho rằng, không nhanh như lấy tư cách gì để nói “nhưng”…Chạm vào khóe mắt, vẫn ướt, tôi còn tưởng bản thân không thể khóc thêm được vách lại vang lên thứ âm nhạc cổ quái. Lần này là nhạc đưa ma, đúng là hợp với dáng vẻ thê thảm của tôi bây cười. Chỉ vỏn vẹn hai ngày mà tôi đã khóc nhiều hơn cả hai mươi năm cộng lại. Nếu ba mẹ trông thấy cảnh này, nhất định sẽ bị dọa chết khiếp mất. Ha ha…Cười một lúc, rồi đột nhiên lại muốn khóc.“Anh làm gì ở đây?” Một giọng nói không sao ngờ đến bất chợt vang ngẩng đầu lên. Nước mắt khiến tầm nhìn nhòe nhoẹt.“Con… con… không… đi?” Tôi yếu ớt hỏi, sợ người kia chỉ là ảo giác của bản Lẫm cau mày, đứng trước mặt tôi, hạ giọng “Sao lại khóc lóc thảm thương thế này?”Tôi lao đến, ôm ghì lấy nó. Bao nhiêu nước mắt nước mũi đều trây cả vào lòng Lẫm Lẫm. Tôi cố không nấc lên, thầm nhủ “Không đi là tốt rồi… Không đi là tốt rồi…”Phía sau có bàn tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy tôi. Tôi có thể nghe được tiếng thở dài dịu dàng của đẩy nhẹ nó ra, hít một hơi thật sâu, nói “Lẫm Lẫm, anh yêu em!”Có thể thấy vẻ mặt của Lẫm Lẫm đã trở nên cực kì khủng hoảng, hai mắt mở to, không chút nhúc nhích đứng lặng nhìn cúi gằm, lòng thắt lại đau buốt… Quả nhiên, Lẫm Lẫm bây giờ không còn thích tôi nữa rồi. Cũng đúng, tôi dựa vào cái gì mà nói yêu là yêu, nói không yêu là thôi chứ?“Anh vừa nói gì?” Giọng nói ấy một lần nữa vang lên, hình như tôi nghe được sự vui mừng ẩn chứa trong đấy.“Anh yêu em.” Tôi ngẩng đầu lên, trịnh trọng nhắc lại thêm một lần. Nếu như lúc đầu là lỗi của tôi, thì bây giờ tôi phải tự mình chuộc tội, bù đắp cho Lẫm Lẫm đưa tay giữ lấy mặt tôi, hướng về phía nó, nói thật nhẹ nhàng “Khi Khi, tôi không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng, tôi không cần thương hại.”Tôi ra sức lắc đầu, ôm ghì lấy nó. “Không phải, không phải là thương hại. Tuy là đã trễ, nhưng anh vẫn muốn nói, không phải là thương hại. Anh biết, anh yêu em, đấy không phải là tình cảm cha con, cũng không phải là tình anh em, mà là… yêu…”Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị đôi môi của Lẫm Lẫm đè nghiến lấy, hôn đến nỗi tôi trở tay không tới lúc dừng lại, tôi mới nghe Lẫm Lẫm nói “Tôi biết rồi, tôi đã hiểu hết rồi. Tôi cũng yêu anh, rất yêu anh, có trời mới biết tôi yêu anh nhiều đến nhường nào… Bất kể anh có ngộ nhận hay không, tôi nhất định không bao giờ buông tay ra.”Tôi dụi đầu vào trong lòng Lẫm Lẫm, tôi biết Lẫm Lẫm đang vô cùng bất nhiên nhớ ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi “Nhưng không phải em cùng đi với cô gái tóc vàng kia sao?”Lẫm Lẫm ra vẻ khó hiểu nhìn tôi “Không có.”“Nhưng anh nghe thấy rõ ràng em sẽ cùng cô ta đến sân bay gì đó mà?”Lẫm Lẫm cười xoa xoa mũi tôi “Nghe trộm chúng tôi nói chuyện sao?”Tôi ngụy biện “Làm gì có! Anh đoán không được sao?”Lẫm Lẫm không lật tẩy tôi, chỉ nói “Cô ấy phải đi, bảo tôi chở cô ấy đến sân bay. Cô ấy đi cùng với bạn trai cô ấy, không phải tôi.”Tôi “À” một tiếng, thở hắt ra, bỗng dưng cảm thấy thật nhẹ thời cũng thấy hạnh phúc, vô cùng hạnh dựa vào trong lòng Lẫm Lẫm, dường như còn nghe thấy… có ai đang hátBài hát “With You All The Time””I live beneath the heartI watch you from the darkI’m every breath i’m every dreamI’ve known you foreverI’ve followed you everywhereI’m every scar i’m who you areWhen you think you’re aloneWhen you cry cos someone’s unfairYou can rest assured i’m always thereEven when you feel like you don’t belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeI’m walking round the roomI’m laughing when you smileAnd when you cry i cry tooI made you a promiseThat i shall forever beYou’re on your own but not aloneWhen you’re down and you’re rifeAnd the world tells you no-one caresYou can rest assured im always thereEven when you feel like you dont belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeSave a little love for meYou’ll seeSave a little love for meYou’ll seeSave a little love for meYou’ll seeAnd you’ll seeEven when you feel like you dont belongEven when you fall and it all goes wrongYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift aparKnow that i’m with youKnow that i’m with youWith you all the timeYou know that i’m with youThat i’m with you all the timeSay a little prayer for the restless heartWe shall never ever drift apartKnow that im with youKnow that im with youWith you all the time”“Anh sống dưới đáy tim mìnhDõi theo em từ trong bóng tốiAnh là từng hơi thở, anh là mỗi giấc mơAnh thấu hiểu em mãi mãiTheo em đến muôn nơiAnh là mỗi vết thương và cũng là em nữaKhi em thấy cô đơnKhi sự bất công của ai kia làm em bật khócEm hãy yên tâm, vì anh sẽ luôn ở đấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên emHãy dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên đang dạo bước quanh phòngAnh cười khi em cườiVà anh khóc khi em rơi lệAnh xin hứa với emRằng anh mãi mãi như vậyEm độc lập nhưng không hề cô em tuyệt vọng hay lạc lốiVà thế giới chẳng còn ai quan tâm emHãy yên tâm vì anh luôn ở đấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên emHãy dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên dành cho anh chút yêu thươngEm sẽ thấyHãy dành cho anh chút yêu thươngEm sẽ thấyHãy dành cho anh chút yêu thươngVà em sẽ thấyDẫu em nghĩ rằng em không thuộc về nơi nàyDẫu em vấp ngã và tất cả đều chệch hướngXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emAnh mãi mãi bên dành một lời cầu nguyện nhỏ bé cho trái tim không mệt mỏiChúng ta sẽ chẳng bao giờ xa cáchXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emXin hãy biết rằng, anh luôn ở bên emMãi mãi bên em…”Lẫm Lẫm, chúng ta mãi mãi sẽ ở cạnh nhau, mãi kể sau này thế nào, anh vẫn yêu em, không bao giờ thay đổi. Và anh tin em cũng
Cục cưng à, gọi ba đi! Tên gốc 《宝贝,叫爸爸》 Tác giả 缪丝 - Mâu Ti Người dịch QT đại nhân Chỉnh sửa Tiểu Tại Thể loại Đam mỹ tiểu thuyết, pink, humor... Giới thiệu vắn tắt Tôi có một đứa con cực kì tuấn tú. Nhưng thằng bé lại tuyệt đối không chịu gọi tôi một tiếng ba, không chịu thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của tôi. Sau đó, tôi phải sử dụng đủ biện pháp dụ dỗ, ép buộc... Cục cưng à, gọi ba đi con~ -oOo- Chính văn đệ 1 chương Tôi nhận ra rằng... mình đã làm một chuyện khiến bản thân thật sự hối hận. Chỉ có điều, lúc ấy, tôi còn nhỏ quá. Nhỏ tuổi như vậy tất nhiên làm chuyện gì cũng thiếu chính chắn. Thế nên tôi khoan dung quyết định sẽ tha thứ cho mình. Vậy mà... có người tuyệt nhiên không chịu tha thứ cho tôi. Kẻ ấy nói "Lâm Khi, nếu anh không quan tâm đến tôi, thì ngay từ đầu đừng nhặt tôi về!" Sau đó, đá cửa, đi mất. Vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tôi thở dài. Tôi chưa bao giờ nghĩ không cần nó, tôi chưa bao giờ nói không cần nó. Được rồi, đúng là tôi có nói thế một lần nhưng cũng đâu ghê gớm lắm đâu. Tôi nói "Lâm Lẫm Lẫm! Nếu không chịu gọi ba là ba, thì đừng có mà xách mặt về cái nhà này nữa." Nó trừng mắt nhìn tôi, từng từ từng từ vang lên rất rõ ràng "Lâm Khi, làm người thì không nên được voi đòi tiên, tôi vĩnh viễn không bao giờ gọi anh là ba. Hơn nữa, anh vốn dĩ không phải ba tôi." Tôi cũng trừng trừng nhìn nó, phát điên gào lên "Con... là do ba nhặt về. Ba đương nhiên là ba của con. Nếu con không gọi... ba sẽ nhặt đứa khác ngoan ngoãn hơn về!" Sau đó, liền xảy ra sự kiện trên. Nhìn cánh cửa vẫn còn lay động, khi đóng khi mở, đầu óc tôi gần như trống rỗng. Phải mất một lúc lâu, tôi mới chợt nhận ra là phải đuổi theo thằng bé. Đâu rồi? Đâu rồi? Lẫm Lẫm, con ở đâu? Đừng làm ba sợ mà. Tôi loạn lên chẳng khác nào con ruồi mất đầu... Lục tung đầu đường, cuối hẻm, công viên... Nhưng không có chút dấu vết gì cả... Tôi bắt đầu tuyệt vọng... Chỉ còn bờ biển là chưa đi. Chẳng lẽ bắt tôi lết ra đó nữa hay sao? A, đúng rồi, bờ biển. Hơi mặn tràn ngập trong không khí. Tôi vội vã đưa hết tiền mặt có sẵn trong túi cho một tài xế taxi, một mạch chạy đến khu biệt thự trên biển. Lẫm Lẫm, con ở đâu thế? Khu biệt thự màu lam chẳng mấy chốc đã đập vào tầm mắt. Kiến trúc thật tinh xảo, tuy nhiên, bây giờ tôi không rảnh rỗi thưởng thức.
cục cưng à gọi ba đi