Sau một trận đấu khốc liệt, những vùng đất bị mất đã được lấy lại. Những con quái vật còn sống lập nên hầm ngục trên khắp thế giới và đe dọa nhân loại. Để ngăn chặn bi kịch như vậy xảy ra lần nữa, công ty Cannes đã phát triển một game thực tế ảo có tên Trước đó, năm 2014, ông xuất bản cuốn tự truyện " Lord of the Wedding Rings " (Chúa tể của những chiếc nhẫn cưới). Trong số 8 cuộc hôn nhân đã qua của ông, lần lâu bền nhất kéo dài 13 năm và ngắn nhất 10 tháng. Cuộc hôn nhân đầu bắt đầu năm 1966, giúp ông có ba người con, nhưng chấm dứt hai năm sau đó. Lần hai năm 1973, kéo dài một năm. Bạn đang đọc truyện Hôn Ước Của tác giả Mạn Mạn Hà Kỳ Đa thuộc thể loại Đam Mỹ Sủng truyện đang được nhiều người quan tâm. Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm. Tiểu Nãi Đại Qua. Lão nhân gia ngũ hành khuyết thủy, năm trước mệnh trung khuyết thủy nên khó qua, lần này hành thiện cũng như những luồng nước chảy, đã sớm vô thanh vô tức hóa giải ải khuyết thủy này, tự nhiên sẽ không chết. Thật ra lão nhân gia đã sớm lòng dạ rộng rãi, cho tới bây Tên truyện: Tôi Là Ứng Cử Viên Cho Vị Trí Đại Công Tước Phu Nhân Nhưng Tôi Nhất Định Sẽ Vượt Qua Nó! Tên khác: I'm the Grrand Duke's Consort Candidate However, I Believe I Can Certainly Surpass It!, Taikou Kisaki Kouho Dakedo, Kenjitsu ni Ikou to Omoimasu, 大公妃候補だけど、堅実に行こうと思います Tác giả: Seo Yuri, Okaya Thể loại:… Bạn đang đọc truyện Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh trên website đọc truyện online. Hôn Nhân Đã Qua kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu - một Xem thêm » DS Chương Đọc Truyện Thêm Yêu Thích BÌNH LUẬN TRUYỆN Từ nhỏ Cố Thừa Kỳ đã được nuôi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Cố. Trên người anh gánh rất nhiều trách nhiệm, rất nhiều gánh nặng. Bởi vì người anh họ ở trước mặt này, Cố Thừa Diệu mới có thể đi làm chuyện mình thích. Từ nhỏ đến lớn tình cảm của anh em họ bọn họ đều rất tốt, thấy bộ dạng Truyện Vừa Bị Huỷ Hôn Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Ngăn Cửa (Bồ Đào Tinh Nhân). Đã có 15 người đánh giá Giới thiệu Danh sách chương Nửa năm trước, đệ nhất Thiên Hậu, quốc dân nữ thần bị lộ ra mang thai, dẫn phát dư luận xôn xao, tất cả mọi người đang suy Cách Vay Tiền Trên Momo. Nội dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời. Đánh giá từ 41 lượt Bạn đang đọc truyện Hôn nhân đã qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh trên website đọc truyện online. Hôn Nhân Đã Qua kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu - một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường đại học danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp nhất. Suốt 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn một mình ôm hận về một mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như một định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình yêu. Mọi mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hi nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời. Đại lý đầu tiên của Phong Cẩm Phong ở đối diện với hộiquán này, đã khai trương không lâu trước. So với trung tâm thành phố huyên náo,Cẩm Phong chọn khu này đúng là một lựa chọn thông là một khu vực đặc biệt trong thành phố, ít ồn àonhưng lại rất xa hoa, ngoài hội quán giải trí ở đối diện, cách đó không xa còncó nhà hàng hải sản số 9. Ở nơi này, việc vui chơi và ăn uống khá phong Phong cũng không hẳn làm là để kiếm tiền, chẳngqua là làm để giết thời gian, chỉ là để ở lại trong nước, lấy đó là cái cớ hợplý, nếu không bố mẹ cô chắc chắn sẽ đưa cô ra nước ngoài, mà ở nước ngoài thìlàm gì có Diệp Trì?Cô thừa nhận mình đang ghen tị, ghen tịđến phát điên. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Trì ôm ấp, bảovệ Thời Tiêu như bảo vệ báu vật, Cẩm Phong lại không kiềm chế được sự ghen tịtrào dâng trong lòng. Dựa vào đâu cô ta lại gặp may mắn như vậy?Hồi mới đầu, Cẩm Phong còn tưởng Diệp Trì vì ham cáimới lạ, chắc chỉ được dăm bữa nửa tháng có lẽ sẽ chán ngấy, cho dù đã kết hônrồi nhưng kết hôn đã là gì? Diệp Trì chẳng phải người coi trọng những thứ mangtính hình thức thế con ranh như Thời Tiêu làm sao có thể thuần phụcđược con mãnh hổ như Diệp Trì? Cẩm Phong từng có lúc nản chí, nhưng cuối cùngvẫn quả quyết điều này. Nhưng sự quả quyết ấy vẫn không thể ngăn được lòng ghentị trong lòng cô. Lớn lên cùng Diệp Trì, Cẩm Phong cũng chẳng phải loại con gáihiền lành, có cơ hội tìm đến mà không biết tận dụng chưa bao giờ là tác phongcủa Đình Đình phối hợp mấy bộ quần áo kiểu mới nhất,nghe Đình Đình ca cẩm chuyện vặt vãnh trong tình yêu “Anh ấy chẳng bao giờ chủđộng hẹn em đi chơi, có đi chơi thì ngoài đi xem phim ra cũng chỉ có đi ăn, đãbao lâu rồi, ngay cả một cái hôn cũng chẳng có chứ đừng nói những thứ khác…”Nghe đến đây Cẩm Phong liền phì cười, chỉ tay vào đôibốt ở trên giá và bảo nhân viên “Mang đôi bốt kia lại đây cho cô ấy!”Sau đó quay đầu lại bảo “Bọn em chẳng phải đều ở nướcngoài về hay sao, chị tưởng phải lên giường từ lâu rồi chứ? Dù gì anh chàng HứaMinh Chương ấy cũng sống ở nước ngoài lâu, hơn nữa bọn em cũng là hẹn hò để kếthôn còn gì?”Hồ Đình Đình nghịch ngợm bàn tay của ma nơ canh, chumôi nói “Có lúc em thật sự nghi ngờ, anh ấy thực chất là một ông già mang cái vỏbọc thanh niên, khô khan và tẻ nhạt, chẳng biết thể hiện tình cảm, hoặc có thểanh ấy bị Gay. Thời gian anh ấy với Lục Nghiêm ở bên nhau còn nhiều hơn với em,anh ấy thậm chí còn rất ít khi chạm vào em. Chị Phong, chị nói xem, một ngườibạn trai mà ngay cả tay bạn gái cũng chẳng muốn nắm, thế thì còn gọi gì là tìnhnhân…”Những lời ca cẩm sau đó, Cẩm Phong chẳng để vào tainữa, ánh mắt cô nhìn xuyên qua lớp cửa kính ra bên ngoài, nhìn thấy ở trướccổng hội quán có một chiếc BMW đang đỗ lại. Cẩm Phong không phải bị thu hút bởicái xe sang trọng, cái thu hút sự chú ý của cộ chính là đôi nam nữ bước xuốngxe. Người đàn ông chính là người mà Hồ Đình Đình đang oán than luôn miệng, HứaMinh Chương. Còn người phụ nữ, chính là Thời người mặc dù người trước người sau vào hội quán,nhưng trông có vẻ thân thiết đến kì lạ. Hồ Đình Đình thấy mình nói cả buổi màCẩm Phong chẳng tiếp lời liền ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của cô, rồi không nénđược kinh ngạc la lên “Đó… đó chẳng phải là Thời Tiêu và Hứa Minh Chương ư?”Bỏ lại bộ quần áo trên tay, quay người lao ra Phong nhanh mắt vội vàng kéo tay Đình Đình lại “Em đợi một chút đã, lỗmãng như vậy có ích lợi gì. Bọn họ chẳng phải là bạn học cùng trường hay sao,có khi hai người ấy lại đến đây để hàn huyên chuyện cũ cũng nên. Vừa hay hômnay em đến đây, để chị gọi điện bảo Diệp Trì qua hội quán uống nước. Cà phê ởbên đó là cà phê nguyên chất đấy!Hồ Đình Đình đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường,nhưng nhất thời không nói ra được. Cho đến lúc Diệp Trì hùng hùng hổ hổ lái xeđến, tra hỏi bọn họ rồi đi thẳng sang hội quán đối diện, Hồ Đình Đình mới từ từhiểu ra, hối hả đi theo Diệp Thành liếc nhìn Cẩm Phong, thở dài “Phong à, emchỉ phí công thôi, tin anh đi, cứ thế này chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêmtồi tệ!”Lần đầu tiên trong cuộc đời Cẩm Thành cảm thấy cô emhọ Cẩm Phong của mình thật ngốc nghếch, chẳng hiểu tâm lý đàn ông chút yêu vì có tranh chấp mà càng trở nên bền vững, huống hồ Diệp Trì lần nàyđã thật lòng, đã như bị ma nhập rồi. Cho dù Thời Tiêu có không yêu anh ta thìcả đời này cũng đừng mong thoát khỏi tay Diệp Trì dù chỉ một như cả hai đã yêu nhau, thế thì một Cẩm Phong nhỏnhoi làm được trò trống gì? Vì vậy, cho dù Cẩm Phong có vắt óc nghĩ kế, cuốicùng cũng vẫn công toi mà thôi, kết cục sẽ chẳng khác gì tám năm Thành nhìn hai “động vật giống đực” đang liều mạngvới nhau ở hành lang, ngoảnh đầu lại liếc Cẩm Phong. Trên mặt Cẩm Phong lúc nàychẳng có chút vui vẻ nào, thay vào đó là sự u ám, sự u ám đến chết nhỏ đến lớn, có thể nói là kể từ lúc bắt đầu hiểuchuyện, Cẩm Phong đã xem Diệp Trì đánh nhau. Trong ấn tượng của cô, Diệp Trìlúc ấy mặc dù rất nghịch ngợm nhưng đánh nhau cũng vẫn rất có phong cách. Kể từlúc ở nước ngoài về, mặc dù bị nhiễm phong cách Anh, thỉnh thoảng có nổi điênđánh nhau thì cũng không đến mức hoàn toàn mất đi lý trí như lúc này. Nó khiếncho Cẩm Phong dường như nhìn thấy Diệp Trì của trước đây, một Diệp Trì nôngnổi, tàn nhẫn, liều mạng. Mà tất cả những điều này chỉ vì một người phụ nữ,bỗng chốc Cẩm Phong cảm thấy buồn bã, bất lực và nản chí đang tích đầy tronglòng, hoàn toàn chẳng có cái cảm giác vui sướng như cô từng nghĩ trước Đình Đình kinh hãi nhìn hai người đàn ông đang đánhnhau trước mặt rồi chuyển sang nhìn Thời Tiêu đang đứng dựa vào hành lang, mặtcô trắng bệch chẳng còn giọt máu, đã thế bức tường sau lưng cô còn vẽ một bônghoa hướng dương rực rỡ, màu vàng rực rỡ càng làm nổi bật vẻ trắng bệch trên mặtcô, đôi mắt to càng thêm long lanh, môi cắn chặt, hai bàn tay đan chặt vàonhau, đặt lên vùng bụng dưới, nhìn trân trân vào hai người đàn ông đang đánhnhau, không nói nửa Đình Đình có ấn tượng rất tốt về Thời Tiêu, lần đầutiên gặp mặt, cảm thấy Thời Tiêu cũng không đến nỗi tồi, nhưng so với nhữngngười phụ nữ trước của anh Trì thì còn kém xa. Nhưng bù lại được đôi mắt, đôimắt to và trong veo. Khi bắt gặp đôi mắt ấy, bạn sẽ phát hiện ra rằng, hóa ratrên đời còn có một nơi trong veo đến Đình Đình thu lại ánh mắt, nhìn sang Hứa MinhChương. Người đàn ông lịch làm trong ấn tượng của anh hóa ra cũng có lúc nhưthế này, hung hăng như một con bò tót trên đấu trường, cứ như là muốn liềumạng, trong ánh mắt vằn lên những tia máu, bất chấp tất cả, chỉ muốn đẩy đối phươngvào con đường chết. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại giỏi võ như vậy. Nhưng cho dùcó giỏi võ cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. Hai người chẳng chungđường, tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Diệp Trì được đào tạo trong quân đội,học được cách đánh ổn định, chuẩn xác và tàn nhẫn, cách đánh chẳng theo quyluật gì. Hứa Minh Chương đương nhiên chẳng phải là đối thủ của Diệp Trì. DiệpTrì chớp lấy thời cơ đã ngã ra đất. Diệp Trì chộp lấy cái lọ hoa ở bên cạnh,định đập Diệp Trì…Cẩm Thành vội vàng ngăn lại, để Diệp Trì tiếp tục e làhậu quả khôn lường. Hồ Đình Đình định thần lại, chạy đến chặn trước mặt HứaMinh Chương nhưng bị Hứa Minh Chương lấy hết sức lực toàn thân đẩy ra, nhìnthẳng vào mắt Diệp Trì, chẳng chút e Đình Đình tức đến phát khóc, đã như vậy rồi còncứng đầu, anh không biết rằng Diệp Trì dám đập cái lọ ấy xuống, anh không biếtDiệp Trì dám làm Đình Đình nhìn thấy Thời Tiêu vẫn đứng chết trân rađó liền la lên “Thời Tiêu, xảy ra án mạng đến nơi rồi, chị không nhìn thấy à?”Nhắc đến Thời Tiêu, Diệp Trì bắt đầu định thần lại,ngẩng đầu nhìn Thời Tiêu, ánh mắt trào lên sự phẫn nộ, điên cuồng, thậm chí cóchút u ám. Chút u ám ấy đã bị Thời Tiêu phát hiện ra. Cô không nén được thởdài, giọng nói nhẹ như hơi thở “Em với tiền bối đang nói lời tạm biệt, bọn emđã nói sau này sẽ không gặp lại nhau, anh yên tâm… còn nữa. Diệp Trì, hình nhưem có bầu rồi!”. Nói xong cô cũng chẳng buồn đếm xỉa đến những người đang ở đâynữa mà đi lướt qua hai người, bước ra ngoài. Diệp Trì sững người trông như mộtbức tượng gHồi lâu sau anh mới từ từ đặt cái lọ trong tay xuống,khóe miệng nhoẻn cười, cũng chẳng buồn đến xỉa đến Hứa Minh Chương lúc ấy cũngđang ngây ra như thằng ngốc mà vội vàng chạy theo Thời Minh Chương đột nhiên cảm thấy đau đớn toàn thân,trong lòng, nỗi đau tuyệt vọng, đau thắt ruột gan. Lần đầu tiên Hứa Minh Chươngcó cảm giác chân thực đến thế. Thời Tiêu của anh đã thực sự không còn là củaanh. Vào khoảnh khắc anh buông tay cô, cô như một cánh bướm đã đạp cánh bay đi,không còn chút dấu Hứa Minh Chương tối sầm lại, đổ nhào ra đất, thậtmuốn cứ thế này mà chết đi. Hồ Đình Đình thấy anh nằm yên bất động liền hoảnghốt, vội vàng chạy đến vỗ vào mặt anh, nhưng có vỗ thế nào anh cũng không mở sợ đến phát Thành quỳ xuống kiểm tra một lượt rồi nói “DiệpTrì hiểm thật, mau gọi xe cấp cứu. Cậu ta bị gãy mất hai xương sườn rồi. ĐìnhĐình, em đừng động vào cậu ta!”Thời Tiêu ra khỏi hội quán, chưa đi được bao xa thì bịDiệp Trì đuổi kịp. Anh bế cô lên, mở cửa xe, lên xe, nhanh chóng lái xe ra khỏihội quán. Trên xe, Diệp Trì gọi luôn cho chú Phan rồi hai người đi thẳng đếnbệnh viện. Lúc đến nơi, chú Phan giật nảy mình, vừa sắp xếp cho một bác sĩ giỏinhất khoa phụ sản khám cho Thời Tiêu, vừa kéo tay Diệp Trì đi xử lí các vếtthương trên người anh ta. Diệp Trì không nghe, cứ nắm chặt tay vợ, luôn miệnghỏi bác sĩ kiểm tra cho Thời Tiêu “Có đúng không, thế nào rồi? Mấy hôm nay côấy chẳng ăn mấy, ban nãy trên đường đi còn nôn ọe mấy lần…”, nói nhiều còn hơncả đàn bà. Thời Tiêu bỗng thấy rất buồn cười. Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh, đưatay ra nắm lại tay Diệp Trì, những ngón tay bé nhỏ gãi gãi vào bàn tay anh…Diệp Trì thấy lòng nhẹ nhõm hơn, dường như chỉ cần nắmchặt lấy bàn tay bé nhỏ ấy, hạnh phúc thấy rằng cả thế giới này đều nằm gọntrong lòng bàn tay anh. Cùng đọc truyện Hôn Nhân Đã Qua của tác giả Hân Hân Hướng Vinh tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại dung chính của câu chuyện kể về mối tình trong sáng và lãng mạn của Thời Tiêu và Hứa Minh Chương. Thời Tiêu – Một cô sinh viên mang vẻ đẹp thánh thiện, ngây thơ trong trắng, có đôi mắt trong veo như hồ thu khiến cho bao chàng trai phải si mê. Còn Hứa Minh Chương hơn cô 2 khóa là một hotboy của trường ĐH danh tiếng, lại sinh ra trong 1 gia đình quyền thế. Chính vì gia đình hai bên không môn đăng hộ đối, nên Thời Tiêu nhất thời đã bị mẹ của Hứa Minh Chương dùng thủ đoạn ngăn cản, 2 người phải chia tay nhau trong lúc tình yêu đang ở độ đẹp 4 năm Hứa Minh Chương đi du học, Thời Tiêu vẫn 1 mình ôm hận về 1 mối tình đã qua, vô tình cô đã gặp Diệp Trì như 1 định mệnh. Hai người đã kết hôn trong chớp nhoáng. Thời Tiêu chấp nhận kết hôn với Diệp Trì để cắt đứt hoàn toàn với Hứa Minh Chương, nhưng cô không hề biết rằng người đàn ông mà cô kết hôn có vẻ bề ngoài rất lịch thiệp, hào hoa, tài giỏi trong giới kinh doanh, đặc biệt lại rất hiểu phụ nữ, song anh lại là một người rất nham hiểm, phóng đãng và vô cùng độc đoán. Một điều vô cùng bất ngờ là trải qua cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng giữa hai người lại nảy sinh tình cảm mà họ không hề biết, đó chính là tình mâu thuẫn lại bắt đầu sau khi Hứa Minh Chương về nước, một mối tình tay ba khi mà tình cũ không rủ cũng đến. Diệp Trì lại càng độc đoán và vô cũng khắc nghiệt với vợ của mình, khi thì chiều chuộng cũng phụng cô như một bà hoàng, lúc thì gia trưởng độc đoán đến tàn nhẫn. Nhưng mọi mâu thuẫn dường như được gỡ bỏ sau khi Thời Tiêu mang trong mình đứa con của Diệp Trì, và cô quyết định ra đi một thời gian để hai người định hình tình được cảm của bản thân. Đó không những là một liều thuốc hữu hiệu nhất để thay đổi con người Diệp Trì, mà còn giúp họ nhận ra được tình yêu đích thực của mình đang ở nơi đâu, họ lại trở về bên nhau sau bao sóng gió của cuộc đời. Chuyện về sau ra sao Thời Tiêu có nhớ thế nào cũng không thể nhớ được, bởi vì cô đã uống say bí thực lòng, tửu lượng của Thời Tiêu không hề kém, bởi vì bố cô là “tiên tửu”. Lịch sử uống rượu của cô có thể nói là bắt đầu từ năm một tuổi, người bố “vô lương tâm” của cô đã lấy đũa chấm rượu rồi bôi vào miệng vụ huy hoàng sau đó đủ để chứng minh Thời Tiêu chính là con đẻ của bố cô. Lúc tốt nghiệp cấp hai, trong buổi liên hoan của lớp, cô và Quyên Tử đã tu liền ba chai bia mà mặt vẫn tỉnh bơ, khiến cho bọn con trai trong lớp cứ phải gọi là trợn tròn mắt vì kinh thi vào cấp ba, Thời Tiêu và Quyên Tử không hẹn mà cùng rủ nhau giả bộ là những “nai tơ” vô cùng ngây thơ, đánh lừa được không ít thầy trò trong luy chỉ có hai cậu bạn trai cùng thi vào trường cấp ba với hai cô là biết rõ, mỗi lần nhìn thấy hai cô là liền tránh thật xa, nếu không phải bất đắc dĩ thì không bao giờ chủ động nói chuyện với các với hai thằng con trai uống rượu thua cả con gái, lại cứ thù dai, canh cánh trong lòng, Thời Tiêu và Quyên Tử chẳng thèm để tâm làm ra nguyên nhân khiến Thời Tiêu và Quyên Tử thay đổi lớn đến như vậy là bởi vì trong lễ khai giảng, Quyên Tử đã để mắt đến một thầy giáo thực tập mới đến, còn Thời Tiêu lại kết anh chàng đẹp trai biết chơi ghi ta ở lớp trên, đương nhiên là cô thích đơn phương thầm đến tận năm lớp mười một, bỗng một hôm Thời Tiêu bị đau bụng phải vào nhà vệ sinh, cô vô tình bắt gặp cảnh tượng anh chàng đó đang ôm hôn thắm thiết một đàn em lớp dưới ở trong góc khuất hành lang, lúc này cô mới phát hiện ra người ta cũng thích trai đẹp như Tiêu lúc ấy bị ảnh hưởng của Quyên Tử, cảm thấy “yêu đồng tính” là một “sự nghiệp” vĩ đại và có tiền đồ rạng rỡ. Do vậy đứng trước mặt “tình yêu đồng tính”, chút tình đơn phương nhỏ nhoi của cô thật chẳng đáng kể. Vì vậy sau khi “cho” hết những thứ trong bụng ra, mối tình đầu của Thời Tiêu cũng tan đi chẳng chút dấu trùng hợp, đúng lúc ấy thì Quyên Tử cũng bại trận trong công cuộc theo đuổi tình yêu. Thế là hai người lại quay lại giang hồ. Trong buổi sinh nhật một người bạn học lớp mười một, mỗi người “đánh” hết một nửa chai Nhị Oa Đầu, hạ gục tất cả đám con trai trong lớp. Kể từ đó về sau, đám con trai trong lớp chẳng ai dám ho he gì trước mặt hai cô, cũng vì thế mà mục tiêu “câu kéo” một hai anh chàng hotboy của Thời Tiêu không thể thực hiện đầu bạn Thời Tiêu của chúng ta thỉnh thoảng cũng nhận được vài bức thư tình, về sau ngay cả một mảnh giấy cũng không có. Trong nỗi đau giằng xé, Thời Tiêu đã thề không bao giờ uống rượu nữa. Nhưng vì sự đắc chí nhất thời vào năm nhất đại học, cô lại phá lệ, hậu quả đúng là cả đời khó từ đó, Thời Tiêu không còn động vào những đồ uống có chứa cồn nữa. Nào ngờ hôm nay bị “gã đàn bà” kia chọc tức, lại không thể chống lại cám dỗ của trai đẹp, Thời Tiêu lại uống rượu. Và hậu quả là, ngày hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở trong căn phòng nàThời Tiêu tỉnh rượu liền nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân đẹp như một bức tượng điêu khắc đang nằm bên cạnh mình, còn mình thì trên người không một mảnh vải che ấy Thời Tiêu có túm tóc bứt tai cũng không thể nhớ ra chuyện tối qua xảy ra như thế nào, nhưng cảm giác đau nhức toàn thân vô cùng rõ rệt, vì vậy cô cũng loáng thoáng nhận ra đã có chuyện gì xảy lúc Thời Tiêu đang buồn bực thu dọn hậu quả thì Diệp Trì tỉnh giấc. Đến giờ Thời Tiêu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh người đàn ông thư thái dang rộng chân tay trong ánh sáng buổi sớm, thân hình không một chút mỡ thừa, toàn thân toát lên vẻ mạnh mẽ và hấp dẫn, nếu không sao Thời Tiêu lại nghĩ đến bức tượng David chứ?David là thần tượng mà Thời Tiêu suốt đời không thể bỏ chàng David Diệp Trì cứ tỏ vẻ tự nhiên như anh và Thời Tiêu đã là một cặp vợ chồng lâu năm rồi, ung dung xuống giường đi đánh răng rửa mặt, quấn một cái khăn tắm quanh eo rồi xuống lầu, rửa tay nấu súp. Thời Tiêu cứ cảm thấy người vợ hiền lành đảm đang mà “gã đàn bà” kia hướng đến có lẽ giống như Diệp người ăn sáng trong không khí hiền hòa. Xuất phát từ nguyên tắc phân công công việc, ăn xong Thời Tiêu chủ động đi rửa bát. Lúc Thời Tiêu rửa bát, Diệp Trì đứng dựa vào cửa, cười ngọt ngào nói- Chúng ta có vẻ rất hợp nhau, hay là cưới nhau đi!Thời Tiêu lúc ấy còn tưởng anh ta nói đùa, quyết không chịu thua, gật đầu đáp- OK! Nếu vậy chúng ta đi đăng ký đi!Diệp Trì bật cười sảng khoái. Trong phút thất thần, Thời Tiêu không còn nhớ là mình đã đưa chứng minh thư cho anh ta như thế nào nữa, chỉ biết một lúc sau, anh chàng thư kí họ Trương đẹp trai của anh ta hấp tấp chạy đến, lấy chứng minh thư của hai người, còn dùng điện thoại chụp ảnh chung của hai người rồi mang một tiếng sau, một tờ giấy đăng ký kết hôn đóng dấu đỏ chói được chìa ra trước mặt hai người ngồi đực mặt ra, cô không bao giờ biết thủ tục đăng ký kết hôn lại đơn giản và nhanh gọn đến đầu Thời Tiêu còn tưởng đấy chỉ là một màn kịch mà Diệp Trì và thư kí của anh ta bắt tay tạo dựng nên, dù sao cô vẫn nhớ hôm ấy là cuối tuần, các cơ quan nhà nước như cục Dân chính sẽ không làm việc ngày cuối sau Diệp Trì dẫn cô đến một ảnh viện áo cưới, chụp một loạt ảnh cưới xong, lúc này Thời Tiêu mới cảm thấy có chút gì đó chân cả ngày vật vã, cuối cùng Thời Tiêu cũng chấp nhận cái hiện thực như trò đùa này, cô lại bắt đầu buồn phiền, làm sao để thông báo cái tin “giật gân” này cho “má già” của cô đây? Mặc dù mẹ cô rất sốt ruột muốn gả cô đi, nhưng dù sao hôm trước mẹ cô còn bắt cô đi xem mắt, thế mà hôm sau cô đã dẫn một “ông chồng” về, chắc mẹ cô sẽ sốc nặng lúc cô đang buồn phiền thì mẹ cô gọi điện đến, sốt sắng thông báo với cô là đoàn khiêu vũ người cao tuổi của họ cũng làm một buổi về quê biểu diễn, học hỏi tinh thần của các đoàn hội chính quy, không biết đã về đến đâu biểu diễn rồi, bảo Thời Tiêu đến chỗ Quyên Tử ở khi đi, bà còn không quên hỏi thăm kết quả buổi xem mắt của con gái. Thời Tiêu đương nhiên chẳng dám nói thật, chỉ ậm ừ là cũng được cho xong chuyện. Mẹ Thời Tiêu đang vui nên hài lòng bảo Thời Tiêu tháng này không phải nộp lương, dùng tiền ấy đi mua mấy bộ quần áo đẹp đẹp để lúc hẹn hò có cái mà là dưới sự hộ tống bằng xe riêng của Diệp Trì, Thời Tiêu về nhà một chuyến, thu dọn ít quần áo thay giặt hàng ngày cùng laptop, còn cả chiếc xe đạp điện chuyển đến căn hộ cao cấp của Diệp Trì, sống cuộc sống chung, à không, cuộc sống hôn người quen biết với Thời Tiêu đều biết Thời Tiêu có một cái tật là vô lo vô nghĩ. Do vậy ở chung với Diệp Trì được một tháng, mặc dù sáng nào dậy cũng vẫn thấy có cảm giác không thật nhưng Thời Tiêu lại rất hài lòng, thậm chí có khi còn thấy mừng căn hộ lớn như thế này đương nhiên không thể giao cho một mình Thời Tiêu thu dọn, ngày nào cũng có một cô giúp việc theo giờ đến quét dọn vào một giờ cố định. Bữa sáng và bữa tối đều do Diệp Trì đích thân xuống bếp, bởi vì nếu chờ nấu nướng có lẽ hai người đã chết đói từ lâu ăn do Diệp Trì làm không thể nói rõ là ngon thế nào, nhưng Thời Tiêu dưới sự hun đúc mấy chục năm của mẹ, cảm thấy tay nghề nấu nướng của Diệp Trì có thể sánh ngang với các đầu bếp của khách sạn năm sao. Vì vậy ngày nào cô cũng ăn uống rất ngon cô không ngờ là Diệp Trì cũng đột nhiên tìm ra được mục tiêu cuộc đời từ đây, chính là nấu cơm cho vợ thậm chí còn cảm giác thành công hơn cả giành được một hợp đồng làm ăn lên đến vài trăm nên hàng ngày cứ có thời gian rảnh rỗi là anh lại chăm chỉ nghiên cứu các sách nấu ăn từ cổ chí kim. Vừa hết giờ làm một cái là hủy hết các cuộc tiếp khách tất tả trở về nhà chăm bẵm cho cô vợ bé bỏng của mình. Có cho cô ăn no thì tối cô mới có sức chăm cho mình. Chẳng mấy chốc giữa hai người đã hình thành nên sợi xích sinh vật vững ra Diệp Trì cũng không ngờ mình vì một phút bốc đồng mà nảy ra ý định kết hôn. Nguyên nhân có lẽ là vì đợt này gia đình thúc giục dữ quá, tình cờ lại biết cô nhóc này có ý với mình, thế là đi đăng ký hôm đi đăng ký kết hôn, lúc anh đang ngồi nghỉ ngơi ở ảnh viện, đợi cô nhóc này thay đồ thì nhận được điện thoại của bố “Diệp Trì, mày về đây ngay cho tao, mày lăng nhăng ở bên ngoài tao mặc kệ, nhưng mày mà dẫn một con bé chẳng ra đâu vào đâu về nhà họ Diệp thì tao giết chết mày!”Diệp Trì kéo cái điện thoại ra xa tai, “trận sấm sét” khiến cho màng nhĩ anh tê dại. Ông cụ vẫn còn khỏe lắm, chẳng khác gì thanh niên. Chẳng mấy chốc ống nghe đã được chuyển cho “bà Diệp” dịu dàng và hiền hậu “Trì à, hôn nhân là chuyện lớn, mặc dù bố mẹ thúc giục nhưng con không thể tùy tiện kiếm đại một đứa dẫn về nhà được. Như thế là quá nông nổi, bốc đồng. Con bé tên là gì? Bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Trong nhà nó còn có ai? Nếu như con thích người ta thật thì dẫn về nhà trước, chúng ta sẽ bàn bạc rồi nói sau!”Diệp Trì bật cười “Mẹ à, mẹ còn không tin vào con mắt của con à? Mặc dù con không dám đảm bảo bố mẹ sẽ yêu cô ấy như con đẻ, nhưng ít nhất cũng sẽ không ghét cô ấy đâu. Còn về chuyện bàn bạc kia, bọn con đã đi đăng ký rồi, còn bàn bạc cái gì nữa. Thôi được rồi, giờ con đang bận, đợi một thời gian nữa con sẽ dẫn Tiêu Tiêu về thăm bố mẹ. À mẹ nói với bố, đừng lợi dụng quyền cá nhân để điều tra Tiêu Tiêu, con hy vọng bố mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con!”Nói hết Diệp Trì liền cúp điện thoại. Anh biết rất rõ, nếu như mình không nói câu này, bố anh chỉ cần một cú điện thoại là chưa đầy một tiếng, lý lịch của cô nhóc sẽ lập tức được nằm lên bàn làm việc của ông. Diệp Trì rất không tán thành cách làm việc sặc mùi “chủ nghĩa quân phiệt”, coi thường nhân quyền của bố. Chủ yếu là vì anh hy vọng mình có thể từ từ tìm hiểu, phát hiện những điều bất ngờ và lý thú mà cô nhóc này mang nghĩ này khiến cho Diệp Trì nhớ lại tâm trạng thuở nhỏ, lúc đi trồng nho với ông nội, từ lúc gieo hạt giống, ngày ngày tưới tắm cho nó cho đến lúc nó nảy mầm, sau đó lớn dần, lan ra khắp cái giàn trong vườn, kết những chùm quả sai trĩu và ngọt lừ. Mặc dù rất chậm chạp nhưng mỗi khoảnh khắc đều là một quá trình ngập tràn sự bất ngờ và hứng Trì năm nay ba mươi tư tuổi, trong ba mươi tư năm cuộc đời của mình, đây là lần đầu tiên anh tìm lại được cái cảm giác khiến anh khó quên, vì vậy anh càng thêm trân Tiêu đương nhiên chẳng thể hiểu được suy nghĩ rối rắm trong đầu Diệp Trì, nói chung là có chỗ ăn chỗ ngủ, có người nuôi, hơn nữa lại được Diệp Trì đảm bảo sẽ dàn xếp ổn thỏa về phía bà mẹ “ác ma” và ông bố “tiên tửu” của mình, thành ra Thời Tiêu cũng thấy yên dù mỗi sáng thức dậy thường có cảm giác không chân thực, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng bị cô gạt sang một bên. Nói chung là, lúc này, Thời Tiêu vẫn còn chưa hết mơ hồ về cuộc hôn nhân chớp nhoáng của chuông lảnh lót đột ngột vang lên khiến cho Thời Tiêu giật nảy mình, Thời Tiêu vội vàng quay lại nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường. Kim giờ đã chỉ sang số chín, kim phút chỉ vào số sáu. Chín giờ rưỡi, thím giúp việc không đến sớm như thế này đâu, vậy thì có thể là ai nhỉ?Nói thực lòng, Thời Tiêu rất muốn giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục trùm chăn ngủ cho đã, dù gì hôm nay cũng là thứ bảy, hơn nữa tối qua lại bị tên Diệp Trì cầm thú ấy “xực” hết lần này đến lần khác không biết chán. Hôm nay mới sáng đã nghe thấy tiếng chuông, hình như anh ta có buổi tiếp khách nào đó rất quan lúc Thời Tiêu độc mồm rủa cho “thằng nhóc” của Diệp Trì bị lão hóa sớm do sử dụng quá nhiều. Tiếng chuông cửa vẫn lảnh lót vang lên bên tai, Thời Tiêu đành phải nhanh chóng ngồi dậy, mặc bộ quần áo thể thao vào, súc miệng, rửa mặt qua loa, túm cao tóc lên, xỏ đôi dép đi trong nhà vào rồi chạy xuống ngủ của cô và Diệp Trì ở tầng hai, tầng một là không gian phòng khách tương đối rộng, chỉ kê có một bộ ghế sô pha trắng, khiến Thời Tiêu cảm thấy căn phòng càng thêm vào màn hình quan sát bên ngoài cửa, Thời Tiêu chợt ngây người. Người bấm chuông là một người mặc quân phục, lưng ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao. Theo sau là một người phụ nữ. Cả hai đều có vẻ đã nhiều tuổi, nhưng người đàn ông rõ ràng là lớn tuổi hơn người phụ nữ khá nhiều. Người đàn ông rất uy nghiêm, còn người phụ nữ trông rất Tiêu nghi hoặc hỏi “Các bác là ai ạ?”Người phụ nữ quý phái ấy khẽ nở nụ cười hiền từ “Chúng ta là bố mẹ của Diệp Trì đây mà!”Chỉ một câu nói nhẹ như hơi thở ấy cũng đủ khiến cho Thời Tiêu suýt ngã ngửa ra sau.

truyện hôn nhân đã qua